Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

Thơ Bùi Giáng.


Bùi Giáng


Cũng Là Như Thế


 Nằm giữa vườn cây nhớ bốn trời
 Ba bề bảy ngõ nhớ muôn nơi

 Tưởng chừng thiên hạ mênh mông quá

 Mà thơ ta chỉ có vài lời

Tặng người người có nhận hay không
Thong dong lá lục hoa hồng

Trái xoài vàng ửng nắng lồng sương mai 
Tôi nằm ở giữa vườn cây

Tấm lòng men rượu từ nay chịu chừa 
Điên cuồng nhảy múa sớm trưa

Từ nay chấm dứt - thượng thừa hoàng trang



Lời Người Điên


Chúng tôi người ngợm vô thường

Lúc mê man lúc chán chường thể thân Các em gắng gổ đôi phần

Đừng quên uống rượu lần khân sinh bình Dịu dàng sống giữa gia đình

Ngày ngày tháng tháng hậu tình năm năm Trái tim nguyệt tỏ đêm rằm

Máu me mây gió tơ tằm vấn vương Ở đời kiệt tận xẩu xương
Hình hài biến thể thân mường tượng thân


Ngày Nay Ngày Mai


Ngày nay ngày mai hay ngày mốt

Tôi gặp lại người trong cốt cách phiêu linh Ngày xưa tuyết bạch bất bình

Đã từng vô tận tâm tình đi hoang Ngày hôm nay hôm nọ hôm nào Người đã kể một lần cho tôi biết Niềm đau đớn xót xa như vĩnh quyết

Niềm điêu linh như vĩnh biệt muôn đời Tôi về giữ mộng mù khơi

Kết thành viễn tượng cho đời chiêm bao

Cây Cỏ Giậy Thì

Em đi cây cỏ giậy thì

Ngày xuân vô lượng cùng đi lên đường
Trùng lại giây phút phố phường

Niềm vui quá khứ phi thường hồi sinh




Bé con ơi

Rong rêu ngày tháng rong chơi
Tìm xuân tinh thể chốn nơi nào là

Sưu tầm túy vũ cuồng ca
Hồn nhiên như thể như là hài nhi?

Chiêm bao tóc thuận tơ tùy
Tồn sinh nặng nhọc nhu mỳ ở đâu

Ngữ ngôn khép kín mặc dầu
Hùng tâm tim máu óc đầu mở ra

Dịu dàng cuối lá đầu hoa
Mười về châu lệ chín sa dòng dòng

Miêu Cương mạc ngoại hoài mong
Hồng hoang chíb bệ tấm lòng đầu thai

Mùa xuân hiện giữa ngàn mai
Nguyên hình Nữ Chúa trên ngày phù du.


Bao giờ

Bằng bút chì đen

Tôi chép bài thơ

Trên tường vôi trắng

Bằng bút chì trắng

Tôi chép bài thơ

Trên lá lục hồng

Bằng cục than hồng

Tôi đốt bài thơ

Từng phút từng giờ

Tôi cười tôi khóc bâng quơ

Người nghe người khóc có ngờ chi không.





Cỏ Hoa Hồn Du Mục (my favorite)



Nghe trời đổ lộn nguyên khê

Tiếng vàng rụng rớt gieo về động xanh

Gót chân khơi rộng bóng cành

Nhịp vang đầu núi vọng thành lũy siêu

Thời gian chắc bước bên chiều

Khóc sông bến lạ mưa chiều sớm xuân

Cỏ hoa từ bỏ ruộng đồng

Hồn du mục cũ xa gần hử em


Chiều

Em ngó buổi chiều buồn có phải
Buồn cũng như buồn những buổi chiều xưa

Tròng con mắt đã mỏi mòn có phải
Sắc của trời hương của đất lưa thưa

Những nhịp bước bên đường còn dội mãi

Vang về đâu không vọng lại hồi âm
Của réo rắt riêng một lần mãi mãi

Gió phương trời ù mộng giữa hoa tâm

Em hỏi mãi tuy biết lời đáp lại
Chẳng bao giờ thoả đáng giữa đời câm

Em ngó mãi những chiều về trở lại
Mang những gì về trong cõi trăm năm





Gĩa từ đà lạt

Nói nữa sao em, với lời lỡ dở Đường lây lất chiều bay sương lổ đổ Đứng bên trời em ở lại hôm qua

Ngàn thông ơi ở đó đón bóng tà
Và giữ lại chuyện đời ta đi mất

Bước khúc khuỷu truông ngàn khe khóc lóc
Dặm mơ màng tăm tắp mấy mù khơi

Lùi bay đi để ở lại bên người Tơ vấn vít gió muà mời mọc én

Tay lẩy bẩy níu gì xuân bay biến

Ô thiều quang! làn nước cũ trôi mau

Em đi lên vói bắt mấy hương màu Miền đất Thượng có mấy bờ hoa mọc Xa biệt lắm mưa nguồn trên mái tóc Đà mấy lần thổi lạc lệ lưa thưa
 
Buổi sớm hôm buồn tinh tú ai ngừa
Bàn chân bước vơi tay buông kể lể

Trời với đất để lòng em lạnh thế

Hoa hương ơi còn diễm lệ bao giờ
Những ân tình đầu liễu rũ lơ thơ

Còn hay mất trong trăng mờ khuya khoắt

Người xuống núi mang về đâu có chắc
Những dịp về còn nữa ở mai sau ?

Dặm hồng vàng ai đứng lại nhìn nhau .





Dòng song

Chiều bên lá lung lay vàng cửa khép

Bóng trời sa trùm phủ tiếng em cười
Vườn cỏ lạnh hoa buồn không nói xiết

Bước chân dừng nghe rã lệ hai nơi

Lời hẹn ước em nghiêng đầu tóc xõa Để than van sầu thiên cổ theo nhau Hồn tuổi trẻ bay trở về giữa dạ

Nhờ dung nhan em bất tuyệt xuân đầu

Trời thuở đó ngần nào em khổ sở

Khóc khi nhìn gió thổi nước sương buông
Tìm xa vắng bên kia bờ đổ vỡ

Giòng sông em đâu có biết ngọn nguồn .





Lời sơn nữ



Tặng Bùi Vĩnh Phước

Gánh than lên bán chợ Trời

Thiên Thần xúm hỏi: Em người ở đâu?
Thưa rằng: Em ở rất lâu

Trần gian dưới đó dãi dầu liên miên
Bảo rằng: chưa rõ tuổi tên?

Thưa rằng: tên tuổi là Em đây rồi
Nghĩa là Sơn Nữ đó thôi

Hỏi rằng: sao chẳng thấy môi em cười?
Thưa rằng: cười gượng không vui

Nên đành mím miệng một đời cho qua
Hỏi rằng: dưới đó bông hoa

Nở vào mùa Hạ hay là mùa Xuân?
Thưa rằng: cái đó em quên

Vì chưng lo đốt than nên không nhìn
Hỏi rằng: một chút của tin

Muốn trao em giữ, em xin thứ gì?
Thưa rằng: Em chẳng biết chi

Hỏi rằng: Em thích xiêm y không nào?
Thưa rằng: Dày mỏng ra sao?

Bảo rằng: toàn gấm lụa đào nhung hoa
Thưa rằng: chẳng hợp màu da

Toàn thân như hột chà là em đen
Bảo rằng: hãy tắm suối tiên

Một giờ sau Em sẽ đổi đen ra hồng
Thưa rằng: Em có tấm chồng

Yêu màu da cũ kiếu ông em về .





Ly tao

Giờ ngẫu nhĩ như hồng bay em ạ

Và yêu thương như lá ở bên hoa

Và luyến ái như tơ vàng bốn ngả

Bủa vi vu như thoáng mộng la đà

Em đã lại với đời về nắng ấm

Thắm không gian thương nhớ bóng hình em

Anh đã đợi chờ em từ lâu lắm

Ngày đi không để lại lạnh trăng rằm

Anh mơ ước với ngàn xuân mở rộng

Quên não nùng sa mạc của yêu thương

Chân cứ bước theo nhịp hồn cử động

Em là em anh đợi khắp nẻo đường

Em có nụ cười buồn buồn môi mọng

Em có làn mi khép lá cây rung

Em có đôi mắt như sầu xanh soi bóng

Hồ gương ơi! sao sóng lục vô chừng!

Con mắt ấy có gieo buồn rớt lệ

Trê n nẻo đường lạnh lẽo lối lang thang

Môi thắm ấy mấy lần thao thức kể

Với đèn khuya vò võ mộng khôn hàn

Trời đất nhớ lần đầu ... năm trước ...

Đó một lần đôi mắt đã nhìn lên

Và trời hiểu ngày sau đôi mắt ngước Một lần kia sẽ còn dịp đáp đền

Em ở lại với đời ta em nhé

Em đừng đi. Cho ta nắm tay em

Ta muốn nói bằng thơ bay nhẹ nhẹ

Vào trong mơ em mộng giấc êm đềm


Ta sẽ đặt mười ngón tay lên mắt Để nhìn em qua khe hở du dương

Vòng theo máu hai vòng tay khép chặt

Ồ thưa em ta thấy mộng không thường
Mai sau em về

Em về mấy thế kỷ sau
Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy chăng

Ta đi còn gới đôi giòng
Lá rơi có dội ở trong sương mù !

Những thương nhớ lạnh bao giờ

Đường Thu chia ngã chân trời rộng tênh Đây phồn hoa của thị thành

Đây hồn thủy thảo khóc tình ngửa ngang Càn khôn xưa của riêng chàng

Xưa đài vũ trụ thiếp mang riêng mình Bây giờ đón bước em xinh

Sầu đau nhan sắc bất bình ra sao ?





Mái Hiên

Bay về ổ chín từng cao

con chim giã biệt chào mái hiên nước lang thang cháy xà miền

vòng quanh ngõ nọ mà triền miên chi tôi người thủy thủ ra đi

chân trời thấy nước đợi kỳ lên mây sao đêm đố xuống triều đầy

ai đưa kiếm vút ngang mày hư không

gió theo cánh ngỗng ngang trời

chớ sương tuyết cũ lại đời phiêu linh từ đây ta hẹn với mình

hồn trong cõi mộng biên đình chưa tan đầu hiên cung bậc điêu tàn

lần kia đổ giậu giọng vàng xô mau lạnh lụng dấu bước bờ sau

mấy đời ly biệt về đau trong mình năm sầu sa mạc nín thinh
đi vào giá buốt mông mênh cuối trời .

Những Nhánh Mai

Những nhành mai sớm sương bên lá

Những nhành liễu chiều gió bên cây
Cũng lay lắt bởi đời xuân em ạ

Thế nên chi anh cũng viết giòng này .

Hồng vàng tụ bữa kia em có thấy
Nước xuôi giòng là cổ độ nhìn theo

Tuổi mười sáu bây giờ lên gấp gảy
Mộng miên man là mây phủ lưng đèo

Buồn phố thị cũng xa bay như gió

Cộ xe nhiều cũng nhảy bổng như hươu
Bờ cõi dựng xuân xanh em còn đó

Bến đào nguyên anh khoác áo khinh cừu

Tìm theo dấu chân người xưa tư lự

Ở bên đường ngóng dõi khánh vân bay Mờ con mắt một lần lên tiếng thử
Em ồ em, anh nói một lời này .





Quanh Co

Quanh co phường phố gọi mình

Sao ngôn ngữ bỗng tự tình qủa nhiên
Cô đơn chứa đựng đầy miền

Cảo thơm tiền kiếp qủa nhiên bây giờ .





Rong Chơi

Ngao du tuế nguyệt thập thành
Nắng mưa chìm nỗi đã đánh lâm ly

Hoàng hôn vĩnh dạ thuận tùy
Bình minh tái tặng nhu mỳ cho em.




Theo Áng Mây Bay

Tháng năm dòng nước trôi xa

Người qua, người sẽ đi qua những người Tôi qua ... không một hẹn lời

Hẹn hò chi bấy, bước dời về đâu ? Tặng đời đóa đóa hoa sầu

Nhớ nhau từ đóa mộng đầu rã đôi Giọt nước như giọt mưa rơi

Mỗi mùa mưa đến tôi ngồi chắp tay Mưa về đọng ở hàng mi

Mắt tôi hồng lệ dựng xây hồng vàng Đèo bồng đeo đuổi đa mang

Đẩy xua u oán, đá vàng hiểu cho Đi đi lỡ bước sang đò

Cuồng ca tuý vũ không dò lênh đênh Đi đi suốt kiếp mỏi mềm

Nhọc nhằn đã lắm còn lênh đênh hoài Gịot mưa gõ nhịp dẻo dai

Hoàng hôn gõ nhánh cửa cài kín bưng Đi đi tình mộng vô chừng

Đăm chiêu vô tận ngại ngùng vỡ toang Như tia nắng biếc chiều tàn

Lửa đời thoi thóp khôn hàn trái tim Niềm vui níu nhánh mộng chìm Tâm hồn cô độc tâm tình tìm nhau Gom từng cơn náng nhỏ chơi

Nụ cười hiu hắt phanh phơi nổi đời Nhánh đời gió lộng trùng khơi

Nhặt lên thả xuống chiều vời vợi bay .

Vì Bữa Đó

Vì bữa đó cửa buồng em khép kín Nên bốn bề tiếng động đã xâm lăng Và tràn ngập vào sâu  trong cung điện Đáy linh hồn em rạn vỡ bao phen

Vì bữa đó nhìn nhau hai con mắt
Giữa bốn bề bóng tối lạnh tro phai

Nên em muốn bàn tay ta xiết chặt
Ngón vô ngần đau khổ ở trong tay

Và vuốt ngực  nghe chừng như lá phổi Đã điêu tàn trong lệ đẫm liên miên Dòng ngơ ngác tự bao giờ đã lỗi Trong chờ mong tiếng vọng ở xa miền

Còn lại đó chút gì em có biết
Có hiểu rồi và đã có nghe ta

Nói lơ láo một lời khi úp mặt
Ngón vô ngần đau khổ lúc buông ra .


Xuân Trang Thu Phượng

Trời cao nguyên lụt tràn đê
Nguồn trôi nước lũ xuống đè cát xanh

Muà Xuân hẹn Thu về em trở lại
Ta nhìn nhau trong bóng nước mơ màng
Nước chảy mãi bởi vì xuân trở lại

Với giòng trong em hạn ở bên đường.

Em sẽ khóc khi nhìn trong khóe mắt
Thấy một mình người đi lại lang thang

Còn ghi giữ ân tình trong cỏ nhặt
Múa vi vu vì hẹn với truông ngàn.

Ta sẽ đợi nghe đời em kể lại

Thuở xưa  kia ... bờ nước ấy xưa kia
Ta sẽ đợi nghe đời em nói mãi
Bên đời ai vẫn đợi đã chia lià .


Mùa xuân hẹn thu về em trở lại

Bên đời đi còn giữ mãi hay không
Giòng bất tuyệt xanh ngần xuân thơ dại
Sầu hoang vu vĩnh hạ vọng non hồng.


Anh Lùa Bò Vào Đồi Sim Trái Chín


- Ta'c Giả / Nhạc Sĩ : Bùi Giáng

Anh lùa bò vào đồi sim trái chín

Cho bò ăn cỏ giữa rừng sim

Anh nhìn lên trời xanh đỏ chín

Anh ngó bốn bề cây lá gió rung rinh

Anh nằm xuống để nhìn lên cho thỏa

Anh thấy lòng mở rộng đón trời xanh

Chim ngây ngất vào trong đôi mắt lả

Anh lim dim cho chết lịm hồn mình

Anh quên mất bò đương gặm cỏ

Anh chỉ nghe tiếng cọ rì rào

Có hay không ? bò đương gặm đó ?

Hay là đây tiếng gió thì thào ?

Hay là đây tiếng suối lao xao

Giữa giòng cỏ xuôi ghềnh chảy xuống ?

Mùi thoang thoảng lách lau sương đượm

Mùi gây gây gấy gấy của hương rừng

Mùi lên men phủ ngập mông lung

Không biết nữa mà cần chi biết nữa

Cây lá bốn bên song song từng lứa

Sánh đôi nhau như ứa lệ ngàn ngàn

Hạnh phúc trời với đất mang mang

Với bò giữa rừng hoang đương gặm cỏ

Với người ngó ngất ngây đương nằm đó

Không biết trời đất có ngó mình không

Vĩnh Trinh - Thạch Bàn 1950

Bữa Nay Ruộng Nhớ



Ruộng đồng mọc lúa
Ruộng đồng mọc lúa quanh năm
Em về đại lộc tôi nằm Bình dương
K ra hai nẻo lộn đưng

Sầu riêng châu chấu một nưng năm xưa


Ruộng đồng không mọc

Ruộng đồng không mọc lúa mùa

Từ hôm cánh tr¡ng cò lưa tiếng buồn đêm nào nhỏ giọt khe mương
đêm này rớt hột mù sương bây gi .


Bữa nay ruộng nhớ
Bữa nay ruộng nhớ lưng tri

Thông ngàn lũng tạ núi ngồi chiêm bao
Ra đi mang hận hội nào
Cổng xô còn vọng điệu chào bay ngang.


Chiều



Em ngó buổi chiều buồn có phải

Buồn cũng như buồn những buổi chiều xưa
Tròng con mắt đã mỏi mòn có phải
Sắc của trời hương của đất lưa thưa

Những nhịp bước bên đường còn dội mãi
Vang về đâu không vọng lại hồi âm
Của réo rắt riêng một lần mãi mãi

Gió phương trời ù mộng giữa hoa tâm

Em hỏi mãi tuy biết lời đáp lại
Chẳng bao giờ thoả đáng giữa đời câm

Em ngó mãi những chiều về trở lại
Mang những gì về trong cõi trăm năm
Dzách


Nỗi buồn nỗi khổ đời xưa

Nỗi sung sướng đến móc mưa bất ngờ Đời xưa đất đá đều đờ đẫn điên

Đời này đất đá cằn khô

Điên duỗi dọc, điên ngửa nghiêng Điên là hạnh phúc thần tiên ở đời Điên rồi rốt cuộc hỡi ôi

Cũng đành chấm dứt lìa đời hết điên


1996


Ly Tao II




Bàn chân bước nghe một lần sóng dậy
Sắc khuynh thành một thuở động binh đao
Người lên ngựa ngoảnh đầu về có thấy

Bờ xa bay tuyết bạch phủ sương đào.

Vì mong đợi ngày về xuân hối hả

Ở bên mành thỏ lặn bóng ngàn dâu Sầu lục thúy sầu thu sen thủy tạ
Mộng hoa đầu trong nước ngập theo nhau

Vì con mắt một lần kia đã ngó

Giữa nhân gian bủa dựng một màu trời Đài vũ trụ hồn chiêm bao rạng tỏ
Một nụ cười thế giới sẽ chia đôi

Giòng nước bạc giòng sông trôi theo dõi Cuối chân trời hình bóng một chân mây Đời xiêu đổ nguồn xưa anh trở lại

Giữa hư vô em giữ nhé chừng này.


Ly Tao III



Em đi về như mây núi đầu xuân
Gió bay qua nước chảy suối vô cùng
Mừng như thể hôm qua về đồng nội

Buồn bã cũ đã bẽ bàng bước vội Ddể bây giờ còn một mối riêng tây

Lời nhân gian không tiếng để phơi bày Thu trăng mộng như trang mờ cổ lục Mưa vội vã như bình minh thúc giục Vào nhớ nhung như vào giữa hội hoa Lá xanh xao như cành nhánh gật gù Và thánh thót đến cây già cổ thụ

Anh lại thấy một trời xưa đã cũ Đã đi về cùng với gót chân em Đã đi qua cùng với cánh tay mềm

Anh mở miệng không nói lời nào cả Vì bất chợt thấy môi cười em ạ

Vì vui mừng xa lạ bỗng quen nhau Vì vu vơ vui sướng ngó pha màu Cây im cỏ nước cợt cồn đùa cát Và vạn vật rủ rê nhau bát ngát

Dàn mênh mông vây bủa gió xa bay Anh đến bên em ghé sát mi mày .


Rêu tri phủ xuống hiên xanh

Một bầy chim én vây thành sang thu

Sương Hy Lạp phượng lên mù

Ba mươi thế kỷ cầm dù dưới mưa đầu sông nước gọi cây mùa

Gốc du sung đẩy sóng đùa phăng trôi

Cành nguyên thủy mọc xa tri

Chùm xuân xanh thổi lại đi lang thang

Bừng trong môi dựng đoạn trưng Tấm nương tử lạc loài nương náu ngưi Một hoàng hôn đợi hai môi

Một bình minh đón hai đi biệt ly Một đêm bếp núc lạ kỳ

Nghe trong thớ củi mộng gì đi hoang Hai tay chấp nối điêu tàn

Trong mình mẩy phó thác vàng son cho Li con kỳ chú sang đò

Mai sau về giữa cánh so phiêu bồng

Chín phương tri tuyết ra bông

Trong nguồn thủy thảo đất hồng khai nguyên đầu sơ mộng cuối phi tuyền

Ngàn năm mai trúc chim chuyền bữa naỵ Ruộng đồng mọc lúa

Ruộng đồng không mọc
Màu Trời Đó


Màu trời đó bữa nay về trở lại

Một mùa xưa người nhớ chứ năm kia
Ngày chạm mắt dưới mùa xuân man dại
Dịp trùng lai em hẹn với tan lìa

Đường có cỏ có bờl lau rộng có Lá cây bay và em có đi qua

Bàn chân bước lệ buồn em có nhỏ Xuống điêu tàn em khóc mộng tiêu ma

Nguồn thao thức ta về từ một buổi Trời bay mây bốn hướng gió xa mong

Từng cánh én mang trùng dương về nội Đâu rồi em? sóng đục đã theo giòng

Em cho phép ta ngồi đây hỏi lại
Và gọi về trăng mùa cũ lang thang

Màu trời đó để ngàn sương hớt hải
Xuống li ti là dựng vội con đường


Mùa Phượng Cũ


Thiệt thòi đời mộng phiêu linh
Cành sương ngọc thụ tồn sinh cát lầm
Giấc quày quả lạnh anh trâm

Bóng đu sung rớt bến trầm luân sâu
Hoài mong hiu hắt nhịp cầu
Mà hương quan vắng xa màu mây trôi.

Sim ngàn sổ lá buông rơi
Cành Nam ước nguyện sai lời tử sinh
Gió sương từ tạ biên đình

Bóng sa hồ khép chặt tình mông lung
Rêu tần ngần tuyết in phong
Sóng phơi trường mộng từ trong dậy nguồn

Rập rờn đầu liễu xanh buông
Mùa trăng nước đẩy xô buồn đi xa
Trang hồng kim rải ra hoa
Trổ bông mùa phượng cũ đà hồ phai

Tơi bời ngọc trắng măng mai
Khuynh thành sắc nọ đưa vai nghiêng về.

Mắt buồn


Bỏ trăng gió lại cho đời

Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
Bỏ người yêu, bỏ bóng ma
Bỏ hình hài của tiên nga trên trời

Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn  hai con mắt khóc người một con


Một buổi trưa



Một buổi trưa nắng vàng in trên tóc
Mây trên trời xuống phủ ở trên vai

Màu phương cảo pha mờ trên nét ngọc
Bước ngại ngùng nẻo mộng mấy lần sai.

Em có định sẽ cùng ai kể lể

Một nỗi đời hư huyễn giữa chiêm bao
Vừng hiu hắt nguyệt hờn mây nhỏ lệ
Một mùi hương nồng tụ ở nơi nào

Câu chuyện ấy một lần em đã rõ Để bây giờ không thể lại phanh phơi

Đường đi xuống khung trời sương lổ đổ Hờn  dung nhan em có sợ bên người?

Con mắt ấy vì sao em khép lại
Làn mi kia em thử ghé lên nhìn
Vòng tay đẹp như cành xuân thơ dại

Ngón la đà sao chẳng chịu đưa  tin

Một buổi trưa nắng vàng in trên tóc
Lùa chân mây về ở dưới chân trời

Bước vội vã một lần nghe gót ngọc
Giẫm trang đời lá rụng uá thu phai.





Mái Hiên



Bay về ổ chín từng cao

con chim giã biệt chào mái hiên nước lang thang cháy xà miền

vòng quanh ngõ nọ mà triền miên chi
tôi người thủy thủ ra đi

chân trời thấy nước đợi kỳ lên mây sao đêm đố xuống triều đầy

ai đưa kiếm vút ngang mày hư không

gió theo cánh ngỗng ngang trời

chớ sương tuyết cũ lại đời phiêu linh từ đây ta hẹn với mình

hồn trong cõi mộng biên đình chưa tan đầu hiên cung bậc điêu tàn

lần kia đổ giậu giọng vàng xô mau lạnh lụng dấu bước bờ sau

mấy đời ly biệt về đau trong mình năm sầu sa mạc nín thinh

đi vào giá buốt mông mênh cuối trời


Người Con Gái Mặc Quần



Người con gái hôm nay mặc quần đỏ vì hôm qua đã mặc chiếc quần đen đen và đỏ là hai màu rồi đó
cũng như đời, đường hai nẻo xuống lên

Người con gái hôm nay mặc quần trắng vì hôm qua đã mặc chiếc quần hồng hồng và trắng là hai màu bẽn lẽn

cũng như núi và rừng đều rất mực chênh vênh

Người con gái hôm nay mặc quần tím vì hôm qua đã mặc chiếc quần vàng vàng và tím là hai màu mỉm miệng mím môi cười và chúm chím nhe răng

Người con gái hôm nay mặc quần rách vì hôm qua đã mặc chiếc quần lành lành và rách đều vô cùng trong sạch bởi vì là lành rách cũng long lanh





Nguyễn Huê



Rừng cô tịch ngóng nội đồng trổ hoa ...

Người đi vòng chuyến đó
Núi rừng cây lá vang

Ánh trời trưa rực đỏ

Ráng chiều thắm pha vàng

Mười vạn quân theo gót
Tha thiết một niềm tin
Mây trời cao chót vót

Giòng nước suối động mình

Bàn chân người đặt xuống
Bàn chân người bước lên

Miệng cười trong ý chuộng
Lời sông núi van xin

Người qua sông Giản Thủy

Người tới huyện Phú Xuyên
Hà Hồi chiêng trống giậy
Ngọc Hồi rợp bóng tinh

Người trở về từ đó

Với nàng công chúa kia Đầu mùa trăng rạng tỏ Hoa bướm vội tan lìa

Đời sau thương tiếc mãi Tự hỏi vì cớ chi ?

Gian thần nào ám hại Hoặc có thể chỉ vì

Ngày băng rừng heo hút
Muỗi rừng cắn thịt da

Sốt rét rừng thiêu đốt
Nên người vội băng hà ?

Người không thể nấn ná Ở thêm một thời gian ?

Sáu quân nhìn chưa thỏa dạ Sông núi phụ muôn vàn

Thôi xin người đừng nức nở Nếu sau này đường dang dở Những ai về

Ôm mãi mộng người đi


Những Nhánh Mai



Những nhành mai sớm sương bên lá

Những nhành liễu chiều gió bên cây
Cũng lay lắt bởi đời xuân em ạ
Thế nên chi anh cũng viết giòng này .
Hồng vàng tụ bữa kia em có thấy

Nước xuôi giòng là cổ độ nhìn theo

Tuổi mười sáu bây giờ lên gấp gảy
Mộng miên man là mây phủ lưng đèo

Buồn phố thị cũng xa bay như gió

Cộ xe nhiều cũng nhảy bổng như hươu
Bờ cõi dựng xuân xanh em còn đó
Bến đào nguyên anh khoác áo khinh cừu

Tìm theo dấu chân người xưa tư lự

Ở bên đường ngóng dõi khánh vân bay Mờ con mắt một lần lên tiếng thử
Em ồ em, anh nói một lời này .


Oà Các Em




Nói thật đúng? từ biển dâu khép mở

Thật rõ ra, anh đã biết từ đầu

Từ xa lắm đầu tiên anh đã rõ

Rằng các em là tuyệt thể hương màu

Anh đã gặp các em từ vĩnh viễn

Của tương lai tận tuyệt tới bây giờ

Em đã định từ tâm can tưởng niệm

Tìm tới anh chất vấn một vần thơ

Anh định nói rằng ấy là vô ích

Thơ thiên thần là tâm niệm tóc tơ

Em cười rộ : "- Anh ba rơi số dzách

Anh tận cùng là ba trợn trơ trơ"

Anh xấu hổ hỏi rằng: "em nói thật?

Hay giỡn chơi ? Anh hổ thẹn bất ngờ

Từ quá vãng xa xưa những chồng chất

Tấp nập về trên tại thể bơ vơ

Em mở miệng nhe răng cười não nuột

Anh nhìn em như nhìn thấy đất trời

Em đẹp đẽ như tuyết băng trắng muốt

Anh nhìn em như tinh thể tuyệt vời

Anh gạ gẫm: "Em cho anh hôn chút

Bởi từ xưa anh rất mực bơ vơ"

Em đáp lại: "Chỉ cho hôn nửa phút

Còn nửa kia còn lại cho ông trời"

- Vì khởi thủy tới vô chung vô thủy Người tình em là rất mực ông giời Ông trời ấy bây giờ say lúy túy

Mà yêu em vẫn vĩnh viễn ông giời"





Sầu Riêng Châu Chấu


Sầu riêng châu chấu năm xưa
Em về với ruộng cày bừa đã xong
Em về r¡c cỏ vào trong
Vui về với hội trổ đồng đồng xanh

Sầu riêng gác bỏ sau ghềnh
Năm xưa châu chấu mang tên chuồn chuồn.



Tóc Bạc Thưa Rằng


Một bữa trăng sao

Xuống rừng rú dại
Một bữa trời trăng
Buồn không thể nói

Cầm gương lên hỏi Tóc bạc thưa rằng Trời đất cách ngăn Đừng mê con gái

Bực quá liền quăng Tấm gương xuống đất Vẫn nghe mãi rằng

- Đó là sự thật!


Theo Áng Mây Bay


Tháng năm dòng nước trôi xa
Người qua, người sẽ đi qua những người

Tôi qua ... không một hẹn lời
Hẹn hò chi bấy, bước dời về đâu ?
Tặng đời đóa đóa hoa sầu
Nhớ nhau từ đóa mộng đầu rã đôi
Giọt nước như giọt mưa rơi

Mỗi mùa mưa đến tôi ngồi chắp tay Mưa về đọng ở hàng mi

Mắt tôi hồng lệ dựng xây hồng vàng Đèo bồng đeo đuổi đa mang

Đẩy xua u oán, đá vàng hiểu cho Đi đi lỡ bước sang đò

Cuồng ca tuý vũ không dò lênh đênh Đi đi suốt kiếp mỏi mềm

Nhọc nhằn đã lắm còn lênh đênh hoài Gịot mưa gõ nhịp dẻo dai

Hoàng hôn gõ nhánh cửa cài kín bưng Đi đi tình mộng vô chừng

Đăm chiêu vô tận ngại ngùng vỡ toang Như tia nắng biếc chiều tàn

Lửa đời thoi thóp khôn hàn trái tim Niềm vui níu nhánh mộng chìm Tâm hồn cô độc tâm tình tìm nhau Gom từng cơn náng nhỏ chơi

Nụ cười hiu hắt phanh phơi nổi đời Nhánh đời gió lộng trùng khơi
Nhặt lên thả xuống chiều vời vợi bay

BÙI GIÁNG


Ông Điên





Ông điên từ bữa hôm qua

Tới hôm nay nữa gọi là ba hôm Thanh thiên về dự hội đàm

Thành thân thiên hạ muôn vàn mai sau

* * *

Ông điên từ một lần đầu

Tới lần đuôi đứt ruột rầu rĩ đau Tuyệt mù biển cạn sông sâu

Bụi hồng tản mác trước sau bây giờ

1996


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét